bạo hành gia đình chuyện kể của người trong cuộc

BÀI DỰ THI 38: BẠO HÀNH GIA ĐÌNH, NỖI ÁM ẢNH KHÓ QUÊN!Họ tên: Tôn Tuyền/Nếu có một điều ước thì tôi sẽ ước gia đình của mình luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc bên nhau mãi mãi không chia lìa./---Người ta vẫn thường nói, gia đình chính là nơi bình yên và ấm áp nhất để chúng ta dựa vào mỗi khi cảm thấy mệt Nhóm 3 – nhóm hành vi bạo lực về kinh tế: bao gồm hành vi chiếm đoạt, huỷ hoại, đập phá hoặc có hành vi khác cố ý làm hư hỏng tài sản riêng của thành viên khác trong gia đình hoặc tài sản chung của các thành viên gia đình hay cưỡng ép thành viên gia đình lao động quá Những đàn ông là nạn nhân bạo hành gia đình. Đức Lần gần nhất, Weissenberg phải vào phòng cấp cứu với những vết thương khắp cơ thể và gãy xương. Người gây ra tình trạng này chính là cô bạn gái của anh. Câu chuyện của Tami Weissenberg với tư cách là một nạn nhân bị Một vấn đề nữa là, nạn bạo hành gia đình ít nhiều vẫn còn bị nhiều người xem là… “chuyện vặt”, chuyện riêng của mỗi gia đình, và với tâm lý "đèn nhà ai nấy rạng" nên hiếm khi các vụ việc được phát hiện sớm, mà phải đến khi xảy ra nghiêm trọng thì hàng xóm, chính quyền địa phương mới can Trước mặt con, người bố vẫn thản nhiên đánh đập thậm tệ người vợ của mình. Mặc cho hàng xóm, chính quyền nhiều lần hòa giải nhưng chỉ được một thời gian, tình trạng bạo hành trong gia đình lại quay trở lại như cũ. “Lần đó bố cầm chiếc chậu sắt đập vào modifikasi jupiter mx 135 warna biru hitam. Từ nhỏ, Nguyễn Ngọc P. đã phải chứng kiến những trận bạo hành của bố đối với mẹ mình. Kí ức tuổi thơ của em là những tiếng chửi thề của bố và những đêm cùng mẹ trốn ra khỏi nhà. Gặp cậu sinh viên đầy nghị lực Nguyễn Ngọc P. ngoài đời thường, với khuôn mặt tươi vui và luôn toát lên sự tự tin, ít ai biết được trong cậu vẫn còn đó vết thương chưa lành bởi những kí ức về bạo hành trong gia đình mình. Gia đình bất hạnh từ "máu đỏ đen" của bố Sinh ra là con út trong gia đình có bố làm công nhân, mẹ làm kế toán, có nhà cửa ổn định tại một vùng quê của tỉnh Phú Thọ, những tưởng cuộc sống của gia đình Nguyễn Ngọc P. sẽ đầy ắp tiếng cười, ấy vậy mà trong ngôi nhà nhỏ đó lại liên tiếp có những trận “sóng dữ”, chẳng mấy khi P. có cảm giác được bình yên. Trước kia, bố của P. là một người công nhân chăm chỉ, tu chí làm ăn. Thế nhưng do bị bạn bè rủ rê nên dần xa đà vào lô đề đỏ đen, rồi đến độ nghiện chẳng thể dứt ra được. Tiền kiếm được của một công nhân cũng chẳng nhiều nhặn gì những ông cũng sẵn sàng bỏ hết từng đó tiền để nuôi ảo tưởng làm giàu từ trò chơi đỏ đen. P. kể lại “Bố chơi lô đề mê mẩn đến nỗi, những tở lịch treo tường giờ đây kín mít những con số, chẳng biết để làm gì. Chỉ thấy ông ghi ghi, chép chép hết tờ này sang tờ khác. Ngày mất nhiều hơn ngày được, những thứ đồ dùng giá trị trong nhà dần bị bố đem ra bán sạch, hồi em còn bé chiếc ti vi là thứ quý giá nhất trong nhà cũng bị bố mang đi bán, em và anh trai khóc hết nước mắt nhưng cũng chẳng thay đổi được gì”. Tuổi thơ phải chứng kiến sự bạo hành trong chính gia đình mình như một vết thương lòng khó thế nào lành lại. Ảnh NVCC Như bị thôi miên bởi "con ma lô đề" bố em đi tối ngày chẳng giúp đỡ việc gì trong nhà. Bốn miệng ăn đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của mẹ. Cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn, bữa cơm cũng đạm bạc chỉ có cơm trắng với rau xanh ăn cho qua ngày. Nhưng với cái tôi gia trưởng chẳng chịu kém phần ai, bố em mỗi lần ngồi vào mâm cơm là lại mượn rượu để buông lời đay nghiến, mắng mỏ vì bữa cơm chẳng có chút thức ăn gì, sau mỗi lần như thế là những lần thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mẹ. Chiếc mâm cơm giờ cũng chẳng còn được gọi là chiếc mâm nữa vì nó méo mó, cong vênh sau mỗi lần bố em nổi khùng. Người xưa có câu "Đói quanh năm, no ba ngày Tết" ấy thế mà chẳng có cái Tết nào là được chọn vẹn, đến cận ngày 30 Tết mẹ chỉ chuẩn bị được nải chuối xanh thắp hương và chút bánh kẹo cân để tiếp khách. Ngồi bên hiên nhà ngóng sang nồi bánh chưng nhà hàng xóm, P. chỉ mong ước rằng có cặp bánh chưng con để cầm tay ra đùa vui với chúng bạn là đã vui lắm rồi, thế nhưng cơm ăn hàng ngày còn chạy vạy xoay xở khắp nơi sao em có thế mong giờ điều đối với em là kì diệu. Những trận bạo hành thừa sống thiếu chết Trước mặt con, người bố vẫn thản nhiên đánh đập thậm tệ người vợ của mình. Mặc cho hàng xóm, chính quyền nhiều lần hòa giải nhưng chỉ được một thời gian, tình trạng bạo hành trong gia đình lại quay trở lại như cũ. “Lần đó bố cầm chiếc chậu sắt đập vào đầu mẹ, cứ thế đánh rồi dồn mẹ vào góc tường, em lúc đó chỉ độ 3 - 4 tuổi chỉ biết lao vào lôi bố ra thì bị bố hất ngã, đầu mẹ chảy máu, tay chân tím ngắt cũng chỉ biết lấy lọ dầu gió bôi chứ cũng chẳng đi viện. Nhiều đêm mẹ bị đánh, 3 mẹ con phải bỏ trốn ra khỏi nhà, ngày giữa đêm mưa quần áo ướt hết, chạy sang nhà người quen ở nhờ đến vài ngày rồi mới dám về nhà”. Không có tiền tiêu... bị đánh, nhà không có gì ăn... bị đánh, khách đến nhà ít thức ăn... bị đánh...,muôn vàn ý do như thế được bố em đưa ra như là cái cớ để bạo hành, 2 đến 3 ngày là mẹ em lại bị bố đánh cũng chỉ vì những câu chuyện nhỏ chẳng đáng để tâm. Sau những lần như vậy, không khí trong gia đình luôn trở nên nặng nề, nhiều lúc P. bảo mẹ, “Sao mẹ không bỏ bố?” mẹ chỉ khóc và nói rằng “Mẹ bỏ bố thì ai nuôi các con, ai chăm cho các thì bạn bè con, mọi người xung quanh lại bàn tán…” “Nhà em có 4 người gồm bố, mẹ và hai anh em. Bố em làm công nhân, mẹ em làm kế toán, mọi người chung sống với nhau rất hạnh phúc. Em rất yêu quý gia đình của em”. Đó là đoạn văn của P. viết về gia đình em trong những năm em học cấp 1. Dấu đi hiện thực đau lòng về gia đình mình, em tô vẽ, ước mong rồi một ngày kia gia đình mình sẽ được như vậy. Thế rồi năm 2011, bố em bất ngờ mất do căn bệnh về ung thư. Giờ đây chỉ còn mẹ P. lại càng yêu thương mẹ nhiều hơn, thương mẹ do mất sức mà phải nghỉ hưu sớm, anh em Phú đều cần cù giúp mẹ việc nhà, chăm lo học tập. Thành tích của P. như món quà khỏa lấp đi những kí ức đau buồn, em đạt học sinh giỏi suốt 12 năm học và thi đỗ vào một trường Đại học tại Hà Nội. Sự cố gắng của P. khi đỗ đại học là món quà lớn nhất em dành cho người mẹ của mình. Ảnh NVCC Học được đức tính chịu khó và chăm chỉ của mẹ, cùng khả năng thích nghi nhanh nhạy, Nguyễn Ngọc P. khi mới bước chân đến Hà Nội đã vừa đi học, vừa đi làm. Giúp đỡ một phần gánh nặng học tập cho mẹ mình. Giờ đây hai anh em đã không còn ở gần bên mẹ, nên mong ước của P. chỉ là sau mỗi tuần học tập, có thể thật nhanh trở về bên mẹ, dành mọi tình yêu thương để bù đắp hạnh phúc cho người mẹ của mình. Cậu chuyện của gia đình em Nguyễn Ngọc P. chỉ là một trong hàng trăm nghìn trường hợp phụ nữ là nạn nhân của bạo hành gia đình tại Việt Nam. Nhiều phụ nữ vẫn còn nặng tư tưởng “Chuyện riêng của mỗi gia đình” hay “Xấu chàng hổ ai”,chính vì vậy chính quyền các cấp nhiều lúc cũng chưa thể vào cuộc dù đã có luật. Ở Việt Nam, Nghiên cứu quốc gia về bạo lực gia đình cho thấy, có 58,3% phụ nữ Việt Nam cho biết, họ từng chịu ít nhất 1 trong 3 hình thức bạo lực là thể chất, tinh thần và tình dục. Khoảng một nửa số nạn nhân này chưa từng nói với ai về tình trạng bạo lực mà họ phải chịu đựng; 87% nạn nhân bị bạo lực gia đình chưa tìm kiếm sự hỗ trợ từ các dịch vụ công. Những con số trên là minh chứng rõ ràng khẳng định bạo lực gia đình để lại những những đau đớn về thể xác, những vết thương trong tâm hồn, thậm chí có trường hợp còn dẫn đến tử vong. - Sáng 26/9/2016, chị Trần Thị Hồng G. 20 tuổi, TP Tây Ninh, tỉnh Tây Ninh ôm con trai gần 2 tuổi của mình nhảy xuống kênh tự tử vì lý do bị chống chửi bới cay nghiệt. - Ngày 29/9/2016, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh An Giang cho biết đang điều tra làm rõ vụ chồng giết vợ rồi tự tử. Nguyên nhân là do anh Trần Văn Thắng chỉ vì ghen tuông đã giết chính người vợ của mình. Bạo hành gia đình là một dạng thức của bạo lực xã hội, là “hành vi cố ý của các thành viên gia đình gây tổn hại hoặc đe dọa gây tổn hại… với các thành viên khác trong gia đình” [1] Điều 1, Luật Phòng, chống bạo lực gia đình. Nói một cách dễ hiểu hơn, đó là việc “các thành viên gia đình vận dụng sức mạnh để giải quyết các vấn đề gia đình” [2].Gia đình là tế bào của xã hội, là hình thức thu nhỏ của xã hội nên bạo lực gia đình có thể coi như là hình thức thu nhỏ của bạo lực xã hội với rất nhiều dạng thức khác nhau. Bạo hành gia đìnhMột bức tranh trích từ bộ Les cent proverbes của JJ Grandville với tiêu đề "Qui aime bien châtie bien" Ai yêu giỏi thì phạt giỏi, cho thấy một người đàn ông đánh con của mình, người còn lại thì đang hành hạ UKBạo hành gia đìnhMeSHD017579 Gần 63% phụ nữ Việt Nam đã từng trải qua một hoặc hơn một hình thức bạo lực giới và tỷ lệ này đã không cải thiện kể từ năm 2010 khi Việt Nam tiến hành Điều tra quốc gia về Bạo lực đối với phụ nữ Việt Nam lần đầu tiên. Theo giới chuyên môn, các biện pháp xử lý và can thiệp đối với bạo lực gia đình của Việt Nam hiện mới giải quyết phần ngọn, chứ chưa tập trung vào nguyên nhân gốc rễ là vấn đề nam tính bá quyền đã vốn ăn sâu trong văn hóa của người Việt. Chồng là bề trên, bạo lực là công cụ thi hành kỷ luật Tại cuộc tọa đàm “Nam tính và bạo lực với phụ nữ từ cách tiếp cận văn hóa” do Tổ chức Thúc đẩy bình đẳng giới VGEM tổ chức vào cuối tuần qua tại Hà Nội, TS nhân học Đào Thế Đức, người đã tiến hành một nghiên cứu về bạo lực gia đình BLGĐ gần đây ở Huế và Phú Xuyên Hà Nội đã đưa ra khái niệm “nam tính bá quyền”. Theo ông đây là đặc tính duy trì vị trí tối cao, thống trị của nam giới và vị thế lệ thuộc của nữ giới. Đặc trưng nam tính bá quyền ở Việt Nam VN là quan điểm cho rằng nam giới là trụ cột, là người đưa ra quyết định chính đồng thời là người giữ kỷ cương của gia đình. “Chúng ta vẫn nghe câu dạy con từ thủa còn thơ, dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về’. Đây là câu ca thể hiện rất rõ nét đó nam tính bá quyền, quan điểm đàn ông là người dạy dỗ, giữ kỷ cương, là người có quyền lực thịnh hành ở VN”– ông Đức nói. Theo TS Đức, bạo lực, vì thế, được coi là biện pháp kỷ luật, chế tài trừng phạt để duy trì vị trí bề trên, sứ mệnh dạy dỗ vợ con, giữ gìn trật tự kỷ cương của nam giới trong gia đình. Các hành vi bạo lực đã được những người đàn ông “học hỏi” từ cha anh họ hay từ những trải nghiệm bạo lực ở trường học … Bằng việc chứng kiến và chịu đựng các hành vi bạo lực này, trẻ em nam đã hình thành quan điểm “có thể sử dụng bạo lực” để kiểm soát và duy trì quyền lực gia đình. “Bạo lực tuy bị phê phán trong xã hội nhưng cái thực hành này nhiều khi được coi là chính đáng khi nó diễn ra trong bối cảnh gia đình. Có một sự hiểu ngầm là bạo lực vẫn luôn xảy ra dù ngày nay đàn ông vẫn hay nói rằng không ủng hộ vấn đề bạo lực tuy nhiên khi quyền lực này bị thách thức thì họ lại cho là bạo lực đối với phụ nữ là chính đáng” – ông nói và cho rằng theo cách này thì bạo lực của đàn ông được cho là cần thiết nếu phụ nữ không sống đúng theo vai trò giới đã xác định. Bươn chải lo toan cuộc sống nhưng không ít phụ nữ Việt vẫn có vị thế thấp trong gia đình. Ảnh AFP chụp một phụ nữ tại chợ bán buôn rau tại Hà Nội ngày 7/6/2019 Cũng nói về quan niệm cho rằng việc sử dụng bạo lực nhiều khi là “chính đáng”, PGS-TS Phạm Quỳnh Phương, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu văn hóa cho rằng người Việt nhiều khi đã khoác cho bạo lực “tấm áo yêu thương” và sứ mệnh giúp người khác tiến bộ “Ở VN, bạo lực không phải là sự trút giận mà bạo lực ở đây được khoác cho một thứ gọi là tình yêu, bạo lực là phương pháp, phương tiện, là công cụ trong một mục đích được cho là tốt. Yêu cho roi cho vọt, họ [nam giới] đánh là vì yêu thương, đánh là vì quan tâm, đánh là vì trách nhiệm”- bà Phương nói. Đi sâu phân tích, bà cho rằng việc ngăn chặn bạo lực của nam giới đối với phụ nữ diễn ra khó khăn ở Việt Nam vì vấn đề này có cội rễ và được hậu thuẫn bởi nền văn hóa và lịch sử hàng ngàn năm của Việt Nam. Theo bà, văn hóa phụ hệ của người Kinh, đặc biệt ở khu vực phía Bắc, đặt người đàn ông vào vị trí trung tâm do họ giữ vai trò hàng đầu trong các cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước, trong việc trị thủy, đắp đê hay trong việc thực hiện một số việc nặng trong gia đình. Đặc biệt, việc đàn ông cho mình là bề trên, có thể coi thường và dạy dỗ phụ nữ là do chịu ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo. “Nho giáo cho phép người đàn ông coi mình là một người chủ trong gia đình và đàn bà như một thứ tài sản, một sự lệ thuộc của mình. Nho giáo đã gắn những khuôn mẫu của gia pháp đòi hỏi phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông theo đạo tam tòng, khiến cho sự sai khiến và phục tùng trở thành sự chuẩn mực. Nho giáo giao cho người đàn ông một cái quyền được coi là chính đáng để dạy những người trong gia đình phải tuân thủ phục tùng những thứ gia pháp” – bà nói. TS Phương cũng cho rằng văn hóa Việt Nam với những khuôn mẫu giới “tràn ngập” đang dung túng và tiếp tay cho BLGĐ. Bà đơn cử những khuôn mẫu giới về đặc tính của phụ nữ và nam giới “Văn hóa VN có mối quan hệ chặt chẽ giữa giữa tính cách và hành vi. Tính khí nóng nảy của đàn ông thường được giải thích đi liền với máu nóng. Nghĩa là năng lượng và sự mạnh mẽ của cơ thể đàn ông. Đàn ông mà nóng tính thì xã hội có thể chấp nhận được. Trong khi đó phụ nữ mà nóng, hung hăng thì dường như xã hội không chấp nhận được. Trông chờ của xã hội vào phụ nữ phải là tính cách mát mẻ. Phụ nữ được trông đợi phải chịu đựng, nhẫn nhịn khi đàn ông thể hiện sức mạnh thể chất của họ”- bà nói và cho rằng những khuôn mẫu giới này phần nào giúp lý giải vì sao cộng đồng có thể chấp nhận những hành vi BLGĐ và trong gia đình thì người phụ nữ thường nhẫn nhịn, ít phản kháng. Bà cũng lưu ý trẻ em Việt Nam từ khi sinh ra đã sống và được dạy dỗ theo những khuôn mẫu giới đó, vì vậy, một cách vô thức đã bị ngấm tư tưởng trọng nam, khinh nữ do đó BLGĐ tiếp diễn trong nhiều năm, nhiều thế hệ. Bị bạo hành từ khi còn là bào thai đến khi đã trở thành ma "Phong tục có thể là những yếu tố dẫn tới hành vi bạo lực. Tôi có làm 1 dự án vào năm 2013 ở vài huyện miền núi Nghệ An. Khi tôi đến vùng đó, tôi thấy có những chòi canh giống chuồng chim bồ câu. Tôi tìm hiểu thì biết rằng những chòi canh đó dùng để thờ bố mẹ của những người không sinh được con trai. Khi họ mất thì con gái họ mang di ảnh của họ ra đó thờ. Và cái chòi canh đó phải thấp hơn nền của nhà sàn. Những người phụ nữ tôi tiếp xúc ở đó không sinh được con trai thì họ bị bạo lực nhiều lần. Tiếp tục tìm hiểu ở khu vực đó, tôi nghe được 1 câu chuyện rất đau lòng Một anh sinh được 4 con gái rồi, khi vợ mang bầu con thứ 5 rất sốt ruột, yêu cầu vợ đi siêu âm. Khi về biết lại mang bầu con gái thì đã liên tục đấm vào bụng vợ và hét lên tại sao, tạo sao lại là con gái. Sau đấy anh ấy bị lập biên bản và xử phạt đồng. Trong những khu vực như vậy đã có những người phụ nữ đã bị bạo lực từ lúc còn là bào thai và khi trở thành ma cũng bị phân biệt đối xử" – Thạc sĩ Lê Xuân Đồng, Tổ chức Hỗ trợ phụ nữ và trẻ em Hagar Việt Nam. Một tác phẩm minh họa của cuốn "Chuyện đàn ông về con trai". RFA/printscreen Can thiệp nhiều, mạng lưới rộng khắp nhưng chưa hiệu quả Theo các chuyên gia tại tọa đàm, VN có hệ thống pháp luật và chính sách khá đầy đủ liên quan tới phòng chống BLGĐ cũng như bạo lực giới đồng thời có hệ thống hỗ trợ nạn nhân BLGĐ từ TW đến địa phương tuy nhiên các biện pháp xử lý bạo lực và các giải pháp can thiệp đang triển khai còn có những bất cập. Thạc sĩ Lê Xuân Đồng từ Tổ chức Hỗ trợ phụ nữ và trẻ em Hagar Việt Nam, cho biết, Việt Nam đang áp dụng bốn hình thức xử lý hành vi bạo lực bao gồm Hòa giải, góp ý phê bình tại cộng đồng, xử phạt hành chính và xử lý hình sự. Trong bốn hình thức đó, hình thức phổ biến nhất là hòa giải nhưng theo ông, việc sử dụng hình thức này còn chưa hiệu quả vì kỹ năng người hòa giải nhiều khi chưa tốt hoặc bản thân người hòa giải còn mang định kiến giới. Ông cho biết người hòa giải thường khuyên phụ nữ chịu đựng, thông cảm với sự nóng nảy của đàn ông đồng thời không ít trường hợp đã tự đặt mục tiêu hòa giải là “không để xảy ra tình trạng ly hôn”. Ông đơn cử trường hợp một chị phụ nữ mà ông tiếp xúc bị chồng dùng búa đánh vào đầu, bị thương rất nặng nhưng khi hồi phục thì được đại diện hội phụ nữ khuyên nhủ “bây giờ tình hình tốt rồi hay là em nên rút đơn đi” và “đàn ông nó nóng lên một chút thì cũng không nên kiện. Kiện thì sau lại khổ em, khổ con”. ThS Đồng cho rằng mặc dù biết rằng một trong những biện pháp chấm dứt bạo lực là chia tay, ly thân nhưng do ảnh hưởng văn hóa truyền thống cho rằng một gia đình phải có đầy đủ cha mẹ, con cái nên người hòa giải thường tư vấn làm sao để không xảy ra ly hôn. Ông cho rằng hai hình thức góp ý phê bình tại cộng đồng và xử lý hành chính cũng chưa cho thấy nhiều kết quả. Trên thực tế, biện pháp góp ý phê bình tại cộng đồng, trong một số trường hợp đã khiến người bị góp ý cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, từ đó kích hoạt sự tức giận và tìm cách trả thù người vợ. Với hình thức xử lý hành chính là phạt tiền, không ít trường hợp người chồng bị phạt nhưng vợ lại là người phải nộp tiền. “Trong các thân chủ của chúng tôi, có trường hợp chồng bị phạt 500k, chồng không có tiền nên về nhà bắt vợ lên để nộp và ngày hôm đó mẹ con không có gì để ăn cả” – ông nói. Ông cũng cho biết đối với xử lý hình sự, hình thức xử lý cao nhất thì tỷ lệ áp dụng còn rất ít. Theo nghiên cứu quốc gia mới nhất về BLGĐ năm 2019, có tới 90,4% số phụ nữ bị bạo lực gia đình không tìm đến với trợ giúp. Theo một nghiên cứu của UNODC, nghiên cứu về chất lượng tư pháp của các vụ việc BLGĐ cách đây khoảng 7-8 năm thì chỉ 1% các vụ việc BLGĐ được xử lý. Nói không với bạo lực giới. Ảnh UN Women TS Đức cho rằng vì nguyên nhân sâu xa của BLGĐ ở Việt Nam bắt nguồn từ văn hóa nên ngoài những cách xử lý bạo lực truyền thống theo quy định của pháp luật như ông Đồng đề cập, VN cần có những biện pháp can thiệp mới. “Luật pháp dù rất quan trọng và cần thiết nhưng chỉ giải quyết được phần ngọn thôi. Nghĩa là khi sự việc xảy ra rồi thì mới sử dụng luật pháp để xử lý còn không thể sử dụng luật pháp để ngăn chặn hiện tượng bạo lực gia đình”– ông nói và cho biết khi ông làm khảo sát ở Phú Xuyên, hội phụ nữ ở đây nói dù biết một chị phụ nữ rất hay bị chồng đánh nhưng hội và UBND xã không thể can thiệp được vì hành vi bạo hành diễn ra trong nhà và chị vợ chịu đựng, không yêu cầu trợ giúp. “Chỉ khi nào người phụ nữ đi báo cho xã, cho công an thì lúc đó công an và cán bộ phụ nữ mới can thiệp được” – ông nói. Ông cũng cho rằng các biện pháp tuyên truyền vận động hiện cũng có hạn chế vì khi được hỏi, nam giới ở những nơi ông làm nghiên cứu hầu như không có người nào biết đến chương trình bình đẳng giới BĐG đang được thực hiện tại địa phương. “Nhiều người nói có thấy mấy bà vợ đi họp chương trình BĐG nhưng chúng tôi không được mời, cũng không quan tâm và vì thế việc tuyên truyền vận động hầu như chỉ tiếp cận được với phụ nữ mà thôi” – ông Đức nói. Nam tính bá quyền có thay đổi được không? ThS Đồng khẳng định hành vi nam tính bá quyền - gốc rễ của căn bệnh BLGĐ - là hoàn toàn có thể thay đổi được. Ông cho ví dụ một người đàn ông cũng bị bạo hành ngay khi còn trong bụng mẹ vì bố anh nghi ngờ anh không phải là con ruột của mình. Theo lời anh kể, sinh ra, anh bị bố đối xử hà khắc, đưa lên miền núi rồi cuối cùng đẩy anh ra đường, sống 10 năm ở đầu đường xó chợ, đi đến đâu cũng bị mọi người xa lánh. Cuối cùng anh ấy cũng lấy vợ, người cùng làm công nhân lò gạch. Đáng chú ý là trong cuộc sống vợ chồng, anh đã vô thức lặp lại hành vi bạo lực của bố mình. Bế tắc, anh tìm đến CLB dành cho nam giới tìm kiếm sự thay đổi của Hagar. Tại đây, được lắng nghe câu chuyện của những người khác, được phân tích và soi rọi vào câu chuyện của mình, anh mới nhận ra việc đánh vợ, dạy vợ mà từ trước đến nay anh cho là quyền và trách nhiệm là không đúng. Ngộ được rồi, anh đã quyết tâm thay đổi và từ đó vợ chồng sống êm ấm, sinh thêm được hai người con. Cá nhân anh, đã tình nguyện tham gia các cuộc triển lãm truyền thông về chống BLGĐ và sẵn sàng chia sẻ câu chuyện về sự thay đổi của mình. Câu chuyện của anh sau đó đã được dựng thành phim và sau khi xem được trên truyền hình, chính bố và những người thân của anh đã gọi điện xin lỗi anh. “Tôi nghĩ rằng là có những cơ hội để nam giới kiến tạo sự thay đổi. Nam giới vừa là nguyên nhân nhưng cũng vừa là sự kiến tạo. Hành vi nam tính bá quyền hoàn toàn có thể thay đổi được và chúng ta cần tạo điều kiện để họ có thể tham gia vào hành trình này” – ông Đồng nói. Ở Việt Nam hiện vẫn còn rất thiếu các dịch vụ cho nam giới gây bạo lực. Họ cũng có vấn đề tâm lý, họ có thể là nạn nhân của bạo lực trong nhiều năm, một cách vô thức họ thực hành bạo lực - bà Lê Phương, cán bộ tổ chức UN Women tại Việt Nam Chia sẻ quan điểm với ThS Đồng, bà Lê Phương, cán bộ tổ chức UN Women cũng khẳng định có thể thay đổi được hành vi nam tính bá quyền. Bà cho biết khác với Hagar, tổ chức của bà đang thử nghiệm thêm một cách tiếp cận khác đối với nam giới, đó là việc xây dựng mạng lưới nam giới có thiên hướng tích cực trong cộng đồng, trang bị kỹ năng kiến thức và khuyến khích họ đi tiên phong trong việc thực hiện BĐG. Nam giới tham vào các hoạt động chống bất bình đẳng giới và bạo lực gia đình. Ảnh UN Women Vietnam “Một số nam giới nói với UN Women là họ bị bỏ lại phía sau do trong can thiệp về BĐG. Trong các chương trình truyền thông của phụ nữ, chúng tôi thấy chúng tôi bị chỉ trích, bị xem là xấu xa… vì thế UN Women đã tạo không gian riêng cho họ bằng cách can thiệp vào nam giới tích cực trong cộng đồng, tìm những người đi tiên phong, đã có nam tính tích cực để lan tỏa tinh thần đó” – bà Phương nói và cho biết dự án này đã trải qua chặng đường dài bảy năm và thực tế cho thấy việc tạo dựng thay đổi không phải là dễ dàng. Tuy nhiên, khi các thành viên trong mạng lưới thay đổi thì “rất mạnh mẽ, lan tỏa và truyền cảm hứng cho cộng đồng”. TS Phạm Quỳnh Phương cho rằng giải quyết vấn đề BLGĐ là công việc khó khăn vì nó liên quan tới niềm tin, văn hóa, giáo dục…của con người do đó cần có giải pháp tổng thể, bao gồm cả những những can thiệp có tính chất tại chỗ, thực hành pháp luật cũng như những giải pháp mang tính dài hơi nhằm thay đổi sâu sắc, tận gốc rễ. Bà cho rằng mở rộng đối tượng can thiệp sang nam giới gây bạo lực hay việc xây dựng mạng lưới nam giới tích cực là những bước tiến đáng khích lệ. Bên cạnh đó, Việt Nam cũng cần dành sự chú ý cho trẻ em, coi trẻ em như 1 đối tượng cần được trang bị kiến thức và khuyến khích thực hành bình đẳng giới ngay từ nhỏ, từ đó nuôi dưỡng những thế hệ tương lai có nam tính tích cực và tiến tới xóa bỏ nam tính bá quyền ra khỏi văn hóa của người Việt. Một cuộc khảo sát lên 15,000 người Úc được công bố hồi tháng 7 xác nhận rằng, tình trạng bạo hành gia đình đã gia tăng trong khoảng thời gian người dân bị buộc phải ở nhà do đại cứu trên do Viện nghiên cứu tội phạm Úc châu thực hiện, cho biết rằng gần như 1 trong 10 phụ nữ ở trong mối quan hệ, tường thuật việc bị bạo hành về thể chất hoặc tình dục trong vòng ba tháng đầu tiên của đại dịch từ tháng Ba đến tháng NămCác mối quan hệ trong cộng đồng người đồng tính LGBTQI+ không được bao trùm trong nghiên cứu này, thế nhưng theo các tổ chức hỗ trợ, các hành vi bạo hành gia đình cũng đã gia tăng trong cộng đồng này, gây bất ngờ cho cả những người đồng tính lẫn dị tính - những người mà luôn cho rằng bạo hành gia đình và việc lạm dụng không hề tồn tại trong cộng đồng LGBTIQ+.Tyrone, một người trông coi cửa hàng trên phố Oxford gần Sydney CBD, nói rằng anh có nghe nói chuyện đó có xẩy ra, nhưng nó được coi là một đề tài cấm kỵ, và không ai nói chuyện thẳng thắn về vấn đề chỉ nghe về nó từ các bạn của bạn. Không ai thực sự nói về nó. Đó là một đề tài bị né tránh. Rất im thế giới đồng tính, việc bạo hành trong các cặp đôi hầu như không được nhắc đến, trong khi nó thậm chí xẩy ra nhiều hơn so với các mối quan hệ dị một người bán hàng trên con phố đi dạo của đông đảo người đồng tính, gần như không tin vào chuyện nói rằng các khách hàng của cô luôn vui vẻ, và cô không nghĩ chuyện bạo hành có xẩy ra trong cộng đồng này.“Không. Các khách hàng của chúng tôi rất vui vẻ. Họ thực sự hợp ý nhau. Họ là những người rất tốt. Đó là lý do tại sao tôi ngạc nhiên. Họ thực sự tôn trọng lẫn nhau.”Tuy nhiên thực tế là, bạo hành diễn ra, và nó còn trở nên tồi tệ hơn trong suốt đại dịch người không muốn được nêu tên đầy đủ, đã trải qua bạo hành và lạm dụng trong mối quan hệ với người bạn đời đồng tính. Việc bạo hành bắt đầu sau sáu tháng của mối quan hệ, và kéo dài cho tới 3 năm rưỡi.“Tôi đã ở trong mối quan hệ đồng tính với một phụ nữ. Chúng tôi ở bên nhau gần bốn năm. Vào cuối năm thứ nhất là thời điểm mà mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ. Chúng tôi đối mặt với rất nhiều vấn đề trong mối quan hệ của chúng tôi. Người yêu của tôi tại thời điểm đó, gia đình của cô ấy không chấp nhận quan hệ đồng tính, và đó là một phần trong những mâu thuẫn nội tâm của cô ấy, và cô ấy tìm cách giải quyết bằng sự giận dữ."Một trong những cơ chế đương đầu của cô ấy là bực tức, giận dữ, lạm dụng. Cô ấy đã lạm dụng về mặt tinh thần và sau đó nó chuyển sang thể chất. Chúng tôi cãi nhau và cô ấy trở nên tức giận, cô ấy sẽ tát vào mặt chức thúc đẩy sức khỏe ACON ở NSW, và Switchboard - tổ chức cung cấp đường dây hỗ trợ ở Victoria, đều ghi nhận những mức tăng lớn về bạo hành gia đình trong suốt đại Ball là Giám đốc điều hành của Switchboard, vận hành đường dây hỗ trợ người đồng tính có tên gọi Rainbow Door of Victoria.“Có một sự khác biệt nhẹ giữa bạo lực xẩy ra trong mối quan hệ và bạo lực xẩy ra trong gia đình. Chúng tôi đã chứng kiến số lượng tăng lên trong cả hai trường hợp trên.”Viện Nghiên cứu Gia đình Úc vào tháng 12 năm 2015 công bố một nghiên cứu do Trung tâm Nghiên cứu Sức khỏe và Tình dục ARCHS về bạo hành gia đình trong cộng đồng LGBTIQ+. Nghiên cứu cho biết có khoảng 28% người tự nhận dạng là nam giới và 41% người nhận dạng là nữ giới trả lời khảo sát cho hay họ đã từng ở trong mối quan hệ với một người bạn đời bạo cứu cũng cho hay phụ nữ đồng tính có xu hướng ở trong mối quan hệ bạo hành hơn so với nam đồng Layard là chuyên viên chương trình chống bạo hành gia đình của tổ chức ACON New South Wales.“Một vài trong số những điều đứng sau sự gia tăng về bạo hành gia đình cho cả phụ nữ dị tính và những người trong cộng đồng LGBTQ trong suốt đại dịch covid-19 có thể kể đến như là, có nhiều thời gian ở cùng nhau hơn, gia tăng sự cô lập với xã hội, sụt giảm các hoạt động cộng đồng, điều đó khiến hạn chế các cơ hội để những người cần có thể tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài.”Bà Layard cho hay bạo lực có nguồn gốc từ quyền lực và sự kiểm soát. Đặc biệt trong các tình huống căng thẳng về việc làm, tài chính trong đại dịch, nó có thể khiến gia tăng việc lạm dụng bạn Ball thì tin rằng bạo lực có thể nảy sinh từ những trải nghiệm tiêu cực mà một số người trải qua từ khi còn khi bạo lực nảy sinh từ việc nhiều năm bị chèn ép, việc phải che giấu mối quan hệ của họ, và các hậu quả của chuyện đó là những nỗi đau và ám ảnh trong các mối quan hệ."Tôi nghĩ đó là một vấn đề có tính hệ thống trong cộng đồng của chúng ta. Nếu các bậc cha mẹ được cho biết rằng điều đó là sai khi con cái họ đồng tính, thì nó sẽ khiến nảy sinh bạo lực đối trong gia đình đối với những người con.”Cảnh sát NSW nói với SBS News cho hay, họ ghi nhận rủi ro bạo hành gia đình liên quan đến đại dịch, do đó đã tăng cường các hoạt động kiểm tra ngăn chặn bạo hành gia đình. Cảnh sát tiến hành 8,500 cuộc thăm viếng kiểm tra hồi tháng 4 năm nay, tăng gần gấp đôi so với con số 4,500 trong cùng kỳ năm sát NSW cũng khẳng định rằng, không có lý do gì cho bạo hành gia đình, và nếu bạn đang gặp khó khăn, hay biết ai đó cần sự giúp đỡ, bạn cần phải lên Ball từ tổ chức Switchboard nói rằng, bất cứ ai đối mặt với bất cứ hình thức lạm dụng hay bạo lực nào, nên gọi đến đường dây hỗ trợ Rainbow Door ở số điện thoại 1-800-729-367, hoặc nhắn tin vào số thông tin và cập nhật Like Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại

bạo hành gia đình chuyện kể của người trong cuộc